Nghỉ hưu với 2 tỷ trong tay, tôi ung dung ở với con cho đến đêm đó, nghe được cuộc nói chuyện sau cánh cửa

Tôi nghĩ mình đang đỡ đần con, là gánh vác được phần nào. Cho đến một đêm…
- 27-05-2025Lương hưu 70 triệu đồng/tháng, tôi dọn lên thành phố ở cùng con trai, thấy 1 tờ giấy của con dâu lập tức bỏ về quê luôn
- 23-05-202570 tuổi sống sung túc với 2 căn nhà và khoản lương hưu 21 triệu/tháng, tôi vẫn chọn vào viện dưỡng lão vì giận con: Ở được 2 tháng thì hối hận vô cùng
- 22-05-2025Lương hưu 40 triệu đồng/tháng, gặp thông gia chỉ nói 10 triệu: Về nhà, tôi sững sờ với câu nói của con dâu mà cả đời khó quên
Tôi năm nay 72 tuổi. Ở cái tuổi này, lẽ ra người ta được nghỉ ngơi, được hưởng chút thảnh thơi của tuổi già nhưng tôi thì khác.
Tôi từng là một phụ nữ nông thôn, không sổ lương hưu, không tích cóp gì nhiều ngoài mấy chỉ vàng cưới ngày xưa. Cả đời tôi xoay quanh ruộng đồng, chồng và ba đứa con.
Trẻ cậy cha, già cậy con
Chồng tôi mất cách đây 12 năm vì ung thư gan. Hồi đó, để chạy chữa cho ông, tôi bán sạch đất, gom góp hết tiền trong nhà. Thậm chí phải vay cả hàng xóm. Nhưng rồi ông vẫn đi. Tài sản lớn nhất tôi còn lại… là ba đứa con.
Lúc ông mất, tôi từng tự nhủ: "Không sao, còn các con. Mình già rồi, sống nhờ con cũng là lẽ thường".
May mắn, nhà tôi thuộc diện dự án mở đường, cả đất vườn tược ông cha để lại được đền bù 2 tỷ. Tôi chẳng nghĩ gì nhiều, khi thằng con cả gọi điện bảo " Mẹ lên thành phố ở với con, đỡ quạnh hiu" tôi đồng ý ngay. Dọn dẹp, gói ghém vài đồ dùng, tôi bắt xe lên Hà Nội.
Nhưng cuộc sống ở thành phố không như tôi tưởng. Thấy con cái tất bật, cơm áo gạo tiền, tôi thật thà bảo tiền tiết kiệm cứ gửi ngân hàng, lãi bao nhiêu mẹ góp với các con. Lúc đầu chúng từ chối nhưng sau tôi bảo cho cháu nội thế là chúng cũng đồng ý.

Lòng con sau cánh cửa
Tôi sống cùng vợ chồng con cả và hai cháu nhỏ. Nhà chỉ 60m², 4 người lớn, 2 trẻ nhỏ, cộng thêm tôi. Tôi cố gắng làm mọi việc: đi chợ, nấu cơm, dọn nhà, trông cháu. Tôi nghĩ mình đang đỡ đần con, là gánh vác được phần nào.
Cho đến một đêm…
Tôi vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của con dâu và con trai trong phòng. Chúng không biết tôi chưa ngủ và giọng họ không hề nhỏ.
– Em mệt lắm rồi! Vừa đi làm vừa về nhà phải phục vụ cả mẹ anh. Con thì bé tí, mẹ anh còn đòi riêng một phòng!
– Thôi em… cố thêm một thời gian. Mẹ mà về quê thì ai chăm con, ai nấu cơm? Mà nhà đất còn gì đâu, mẹ cũng đóng góp sinh hoạt phí mà.
– Tức là giữ mẹ lại để tận dụng chứ gì? Mẹ được tiền đến bù mẹ cũng có cho mình đồng nào đâu, mẹ còn chẳng bao giờ hỏi xem các con gặp khó khăn gì.
Tôi như bị ai tát vào mặt. Tim tôi đau nhói, còn hơn cả khi chồng tôi mất.
Hóa ra, tôi ở đây không phải vì con muốn báo hiếu. Tôi ở đây… vì con tôi cần một người giúp việc miễn phí.
Sáng hôm sau, tôi giả vờ không nghe thấy gì. Nhưng bữa cơm hôm đó, nước mắt tôi đã rơi vào bát canh, mặn đắng.
Quyết định "sống - còn" ở tuổi U70
Tôi âm thầm sắp xếp đồ đạc. Mấy hôm sau, tôi nói sẽ về quê một thời gian thăm bác cả. Con trai có níu kéo, con dâu thì không nói gì. Tôi hiểu, mình rời đi là sự nhẹ nhõm cho cả hai.
Về quê, tôi ở tạm nhà bà bạn già. Ngày đầu nằm trên chiếc phản cũ, tôi trống rỗng. Nhưng rồi dần dần, tôi bắt đầu… sống lại.

Thằng cu con nhà bà ấy rủ mấy bà già trong xóm tập tành quay clip TikTok, bán đồ ăn online. Có cô cháu gái dạy tôi livestream. Tôi học cách dùng điện thoại, nhận đơn hàng, thậm chí biết cả thanh toán online. Hóa ra tuổi U70 của tôi cũng coi như là có ích.
Dù không nhiều nhưng những đồng tiền đầu tiên kiếm được bằng chính tay mình… khiến tôi rơi nước mắt.
Một lần, tôi xem livestream của một người bạn cũ, thấy bà dùng dịch vụ bảo hiểm hưu trí tư nhân của một công ty uy tín như một "của để dành" sau tuổi 60. Tôi bắt đầu tìm hiểu. Đến lúc này, tôi mới hiểu: người già không cần con nuôi, chỉ cần không phải ngửa tay xin con cái.
Tôi chưa kịp nghĩ đến chuyện xa xôi như bảo hiểm nhưng tôi biết, nếu có thể quay lại, tôi nhất định sẽ làm khác. Còn giờ đây, sau rất nhiều trải nghiệm của gần hết cuộc đời, tôi đặt bút viết di chúc, 2 tỷ kia tôi vẫn để dành cho con cháu, dù nó có tính toán với tôi đến đâu nó vẫn là núm ruột... Tôi tin, rồi 1 ngày nó sẽ hiểu.
Lời nhắn từ trái tim: Con cái là phúc phần, không phải kế hoạch dưỡng già. Tuổi già không đáng thương nếu ta từng chuẩn bị cho nó từ sớm.
Nếu bạn còn trẻ, hãy yêu thương mẹ mình không phải bằng vài câu "Con nuôi mẹ suốt đời", mà bằng cách giúp mẹ bạn có một cuộc sống độc lập, không lệ thuộc.
Và nếu bạn là một người mẹ, hãy dám đứng lên từ căn bếp. Vì còn sống là còn có thể làm lại bằng đôi tay chính mình.
Thanh niên Việt
CÙNG CHUYÊN MỤC
